http://www.mediafire.com/download.php?kjvn1ncsfmujtco

http://www.mediafire.com/view/?85orbcxhx9jlidn

http://www.fshare.vn/file/7KXS6FNG11/

https://drive.google.com/?tab=wo&authuser=0#folders/0Bxsf95EhnS1FOTZBbTdHLUhTMkU

LONG TRÌNH KÍ - 1



          Tia sáng đầu tiên đã ló dạng trên Thiên Giới. Ánh ban mai vẫn như ngày nào: thật yếu ớt,nhưng cũng thật tinh khôi. Những tia nắng ngọt ngào nhất, đẹp nhất của Mặt Trời gần như lúc nào cũng ưu ái sưởi ấm cho Thánh Điện trước tiên. Nhưng xem ra sự nồng nhiệt của mặt trời hôm nay có lẽ không đủ để sưởi ấm nó, Thánh Điện vẫn lạnh, thậm chí còn lạnh hơn bao giờ hết, phải chăng sự lạnh lẽo của hai vị thần đang tranh cãi trong ấy đã lấy hết sinh khí của chốn linh thiên này.

-         Tại sao chúng ta lại không thể ? con người quá yếu ớt, trong khi chúng ta lại đầy quyền phép cơ mà.

-         Không ! đây không phải là vấn đề mạnh hay yếu, cho dù con người luôn phải phụ thuộc vào sự bảo vệ của chúng ta, nhưng họ cũng có thế giới riêng của họ, đó là một thế giới khác – một thế giới bất khả xâm phạm.

“Sao lại ra nông nổi này cơ chứ, anh em họ vốn rất thân thiết với nhau cơ mà ?”. Thật buồn khi hai chiến thần bậc nhất Thiên Giới lại như vậy. Mặt trời kia cũng buồn, nhưng nó biết trước sau gì thì chuyện này cũng xảy ra. Làm sao Bạch Long – vị vua của Long tộc lại chấp nhận ý nghĩ thâu tóm toàn bộ Nhân giới  của em trai mình. Mặt trời biết, biết hết mọi thứ nhưng nó lại không thể biết rằng: hôm nay nó phải chia tay với Hắc Cuồng Long - em trai Bạch Long.

-         Anh thật thất vọng về em, anh không thể tin rằng em trai mình lại có một ý ngĩ thâm độc như thế, chẳng những vậy em còn cả gan mang quân đến Nhân Giới làm loạn nữa chứ, may mà các chiến thần không tuân lệnh em nếu không đã lớn chuyện rồi.

-         Em mới là người thật sự thất vọng về anh đấy ! Chiến thần, chiến thú chúng ta sinh ra là để làm chủ tam giới cơ mà. Thế tại sao anh lại không cho họ chiến đấu ?

-         Em sai rồi,chiến thần sinh ra để bảo vệ cả Tam giới chứ không phải để thống trị nó. Anh thật buồn khi giờ đây em không còn là một vị thần thực sự nữa rồi, tuy em là người Long tộc nhưng cũng không có ngoại lệ: em bị đày xuống địa ngục chỉ đến khi nào em từ bỏ được ý nghĩ đó em mới được tự do.

Bạch Long quay người bỏ đi, còn Hắc Cuồng Long thì ra mặt không chịu khuất phục, mắt đỏ lườm, tay nắm chặt đầy căm giận.

Mặt trời chẳng vui gì cảnh tượng đó, thậm chí nó còn dùng mây đen che đi đôi mắt của mình, ngáp một cái sâu ............uhm........ rõ chán. Nhưng ngay lập tức nó bị thu hút bởi một ánh sáng kì lạ đến từ Thánh Nữ Điện. Mở đôi mắt  chán chườm của mình ra , mặt trời cố len lỏi ánh sáng vào đấy và bổng dưng một sức mạnh vô hình lấy hết sức mạnh của nó – bóng tối che phủ Thiên Đường : Nhật Thực đã đến. Nhưng ánh sáng kì lạ vẫn không ngừng chói sáng ,ánh sáng ngày càng mãnh liệt đến nỗi mọi người cứ tưởng là mặt trời thứ hai. Bạch Long lập tức cưỡi Kì Lân Thú bay đến. Ánh sáng vàng rực rỡ đó vẫn không ngừng lan ra bao trùm lên toàn bộ Thiên Giới. Bên trong vùng ánh sáng huyền ảo ấy mọi người bất giác nhìn thấy một đứa bé bụ bẫm đang  cười tươi, chốc sau lại thấy một chàng trai khôi ngô cưỡi trên con rồng vàng trông rất oai phong; ai cũng thấy lạ nhưng điều kì lạ hơn là hình ảnh của một cô gái vô cùng xinh đẹp đang cưỡi Phượng Bạch bay cùng.

 Cảnh tượng đẹp ấy chưa kéo dài được bao lâu thì màng sáng bị méo mó, nhũng nhão cả ra. Khi màng sáng trở lại bình thường thì một quang cành hoàn toàn khác xuất hiện; không phải là một thế  giới xinh đẹp lúc nãy nữa mà là một nơi khác thật tiêu điều, tối tăm. Chàng trai  thì thương tích đầy mình, máu chảy nhuộm đỏ cả đất. Còn cô gái xinh đẹp lúc nãy đang cố che chở anh ta khỏi móng vuốt của một con quái vật đang đứng giữa trời, con quái vật đưa một tua dài lên cao rồi vun nhanh đến chỗ đôi trai gái. Màng sáng lại nhòa  đi, hình ảnh cuối cùng mà mọi người nhìn thấy được chỉ là máu, và .......... những giọt nước mắt đang chảy trên má cô gái.

          Ánh sáng lạ tắt dần, mặt trời cũng đang hiện ra. Bạch Long bay vội đến nơi phát sáng lúc nãy. Và thật bất ngờ, mặt trời lại một lần nữa có thể cười tươi trên Thiên Giới. Mừng  một sinh linh mới – một cậu bé lém lỉnh. Bạch Long bước đến nhẹ nâng đứa bé, thằng bé vẫn còn đang phát sáng và cười rất vô tư. Ông nhận ra được gương mặt quen này, chính nó. Ông bế nó đến bên chiếc giường gần đấy, nơi mà các Tiểu Tiên Cánh Bướm đang bay quanh.

-          Thằng bé dễ thương lắm nàng ơi !

Ông vén màn lên, đặt đứa bé vào lòng mẹ nó.

-         Nó thật giống anh và cũng xinh như nàng nữa, nàng vui không ? ..................  nàng không sao chứ ?

-         Vâng ! Thiếp vẫn khỏe !

-         Ta thât có lỗi khi để nàng phải chịu khổ một mình, có chuyện gì vừa xảy ra vậy

-         Thiếp không biết, thiếp chỉ biết khi con chúng ta vừa mới ra đời  thiếp rất mệt sau đó ngất đi, lúc đó thiếp có cảm giác như băng giá đang bao lấy mình, nhưng ánh sáng vừa rồi đã giục thiếp tỉnh dậy

Bạch Long ôm chằm lấy nàng Phụng Vũ:

-         May thật, vậy là thằng bé đã cứu được nàng, ta xin lỗi vì đã không ở bên em.
Nàng Phụng Vũ không hiểu gì hết, mắt ngước nhìn đứa bé, nó vẫn cười. Nàng ôm lấy vị hôn phu của mình lòng đầy hạnh phúc.

          Ba ngày sau, khi nàng Phụng Vũ khỏe hẳn cả Thiên Giới đổ ra thánh  điện chào mừng sự ra đời của hậu vệ Long tộc. Ai nấy cũng vui, cũng bàn tán xôn xao về cậu bé nhất là ánh sáng cậu bé phát ra khi vừa mới chào đời. Bạch Long và Phụng Vũ hiểu ý nguyện mọi người nên cùng mọi người tiến sâu vào rừng thiêng hỏi ý Lão Trụ – một cây đại cổ thụ của Thiên Giới. Nhìn vào đứa bé, lão trầm ngâm một hồi lâu rồi bảo:

-         Lần này phải khổ cho Thiên Giới rồi, nhất là đứa bé này, nó phải chịu nhiều khổ cực đây. Phải chết đi sống lại mấy lần cơ mà.

 Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, bởi trên Thiên Giới không có cái chết thực sự, nếu có thì chỉ là sự ra đi tạm thời mà thôi. Một vị thần khi đã ngã xuống thì họ sẽ biến thành hạt giống, nảy mầm và lớn lên hành các linh mộc. Quả của linh mộc là món quà của người ngã xuống, vị ngọt chua của nó là tấm lòng của vị thần ấy. Các chiến thần, nữ thần, thần thú ăn những quả này để mạnh khỏe và có thể học được phép thuật của người đi trước mà không phải khổ luyện quá nhiều. Còn khi linh mộc đã đủ linh khí thì sẽ về Nhân Giới trở thành các vị thần bảo hộ loài người, cứ như thế nên người ở trên Thiên Giới không thể chết được. Nhưng Lão Trụ lại lẳng lặng nói tiếp:   

-         Ở Thiên Giới sinh linh không thể chết được nhưng ở Nhân Giới đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

-         Không lẽ Tiểu Thiên Long con ta phải về Nhân Giới tu luyện sau.

Bạch Long gặng hỏi ngay.

-         Đúng vậy ! nhưng không phải lúc này hơn nữa Tiểu Thiên Long xuống Nhân Giới không chỉ để tu luyện mà là để ........... “ chết ”, thằng bé phải chịu sự đau đớn hơn cả cái chết của con người , nó sẽ phải chết đi sống lại nhiều lần, chỉ đến khi nào thằng bé đủ sức cứu cả Tam Giới thì cái chết mới không tìm đến nó nữa.

Mọi người lạnh cả người khi Lão Trụ nhấn mạnh điều đó. Rừng thiêng có lẽ cũng vì thế mà lạnh hơn, tối hơn bình thường, nhưng không phải vậy, Sói Chúa phát hiện ra một mùi lạ nó rất thối tha và hôi tanh đang chuyển động nhanh trên bầu trời rừng thiêng. Lão Trụ rối lên:

-         Thôi rồi ! những đúa trẻ, lũ quỷ đang cố bắt lấy chúng.

Tất cả  nhanh chóng tản ra vỗ cánh bay vào không trung. Các chiến thần thì nhảy lên thần thú lục soát khắp rừng. Ai ai cũng vô cùng khẩn trương cho dù không biết Lão Trụ nói đến những đứa trẻ nào, thật lạ khi có những đứa trẻ ở giữa rừng thiêng. Trời đã tối, khu rừng lại quá rộng, nhiều hồ thác và có cả những chòm sáng nhỏ bay quanh các linh mộc gây khó khăn cho cuộc tìm kiếm. Thần Gió tranh thủ hóa những đám mây trời thành những chú chim báo tin bay đi tứ hướng. Nhãn Thần cũng cố gắng dùng đôi mắt cực tài của mình tham gia tìm kiếm ........ . Trước sự nỗ lực của mọi người không lâu sau thì đã biết được nguồn gốc của mùi lạ. Đó chính là một đám quạ hai đầu đang mang những túi kì lạ. Bọn quỷ cố lẫn trốn nhưng đều bị bắt lại, mở túi ra thì thấy toàn là tiểu linh thú nào là sói con , thỏ con, vẹt con .... tất cả đều còn rất bé và đang sợ hãi.

-         Đây là các tiểu thần thú ở Nhân Gian đấy ! không chỉ ở Thiên Giới mới có thần thú, Nhân Giới cũng có vì có rất nhiều thần tộc đến đó sinh sống. Nhưng mỗi năm các tiểu tộc này phải đưa con nhỏ của họ lên Thiên Giới để ăn quả của linh mộc nếu không chúng sẽ không thể học được phép thuật. Các con có thể nhận ra chúng qua các Ấn chú  trên trán của bon trẻ. Sói tộc thì có Lang Ấn chú, hồ tộc thì có Hồ Ấn chú ....

Mọi người đang chăm chú lắng nghe vị thần uyên bác nhất Thiên Giới chỉ bảo thì ai đó hét lớn:

-         Vẫn còn một con quỷ nữa nó đang cố bay ra khỏi rừng thiêng kìa.

Con dơi quỷ lao nhanh vun vút, chiếc túi rách ra. Phụng Vũ nhận ra đó là một bé gái sơ sinh với “Phụng Ấn chú” trên trán. Nàng định thông báo với mọi người thì lại giật mình khi nghe thấy một tiếng gọi rõ to

“.........NGUYỆT.........”

Âm thanh phát ra rất gần, và hình như là của .... là của.... . !!!! . Phụng Vũ ngước nhìn đứa con đang bế trên tay, nó đang cười và vẫy tay chào đứa bé kia . Nàng vô cùng ngạc nhiên cứ tưởng mình nghe nhằm, nhưng không Tiểu Thiên Long vẫn vẫy tay và ....... nói tiếp.

“MAU .... GẶP ...... LẠI.....”

Nàng sững sờ nhìn Tiểu Thiên Long rồi nhìn vào đứa bé gái bị quỷ bắt, đứa bé khóc xước mướt nhưng nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Thiên Long thì im bặt, mắt mở to, chẳng những thế nó còn cười nữa chứ, thật không thể tin nổi !!!!!. Bạch  Long nhanh chóng đuổi kịp con quỷ, biết không thể chạy thoát nó lao thẳng xuống hồ nước sâu phía dưới. Bạch Long chỉ kịp chém nó một nhát nhưng không kịp cứu lấy đứa bé. Nó đã rơi khỏi túi lọt tõm xuống bóng ánh trăng dưới hồ. Các nàng tiên cá bơi nhanh lại tìm đứa bé, Thần Nước cũng dùng phép đưa hết nước lên cao làm trơ cả đáy hồ nhưng không tìm thấy được, cứ như đứa bé đã tan biến đi vậy.

hình ảnh











THÔNG BÁO

TRANG BLOG HIỆN ĐANG TRONG QUÁ TRÌNH SỬA CHỮA SẼ HỒI ĐÁP SAU ..THÀNH THẬT XIN LỖI


Bộ Đếm

Chủ Đề

Popular Posts